Monday, December 21, 2015

Câu chuyện bánh mì

Hai chiếc bánh mì, mua ở hai nơi khác nhau. Về giá cả, chắc có cao hơn thị trường chút đỉnh, nhưng đều là thuận mua vừa bán. Vậy mà sao chiếc bánh mì mua của người Việt lại khiến mình kém vui hơn chiếc bánh mì mua của người Thái?

Khoảng đầu những năm 2000, tác giả đi công tác ở Bangkok. Nhân một buổi chiều được nghỉ, bèn rủ mấy bạn từ các quốc gia khác đi chơi. Một bạn bảo, nghe nói tour thuyền trên sông hay lắm, thế là cả bọn phóng ra bến thuyền. Sau khi khua chân múa tay một hồi, họ bán cho mỗi thằng một vé. Chẳng biết lịch trình đi những đâu, cả bọn cứ thế mặc áo phao rồi lên ngồi.

Đại để cũng đi xem các chùa chiền nọ kia, cái gì như bảo tàng hàng hải, trong có những chiến thuyền thời Xiêm La còn lại. Chẳng ấn tượng gì lắm, vì thuyền chiến Thái so với châu Âu thì khác nhau một trời một vực. Thuyền đi lòng vòng một hồi thì dừng lại ở bè cá giữa sông. Xung quanh cũng có một vài thuyền du lịch khác ghé vào. Nhìn thấy mọi người đang bẻ bánh mì ném cho ăn, đàn cá quẫy đuôi tung bọt, nom rất là nhộn nhịp.

Đang nghĩ xem bọn khách kia xin bánh mì ở đâu, thì bạn lái thuyền đã rút túi bánh mì ra chào mua. Nhớ là 40 bạt một chiếc, chắc tầm 1USD. Mình nghĩ hơi đắt, song rồi cũng mua một cái, bẻ đôi cho một bạn đi cùng, hai thằng ném vèo cái hết. Bạn kia ném xong thấy cá vẫn ăn, lại quay lại mua một cái khác chia cho mình. Nhìn đàn cá tranh nhau đớp mồi, mình thấy rất là thư thái, chả nghĩ gì đến việc mua cái bánh mì hơi đắt nữa.

Cho đến lần đi Thanh hóa, chừng 10 năm về sau.

Ấy là mình chạy xe trên đường Hồ Chí Minh, thấy có cái biển đề tham quan Suối cá thần ở huyện Cẩm Thủy. Nhân không bận lắm, bèn tạt khỏi quốc lộ, đi sâu vào chừng chục km. Vừa dừng xe ở bãi, bước ra ngoài đã thấy có vài bạn hàng rong bu lại. Cái này bình thường, song có 2 bạn bán bánh mì, bảo, anh mua cái bánh mì chốc vào trong kia cho cá ăn.

Mình nhớ lại vụ ở Bangkok, bèn rút tiền mua luôn 2 cái. Hình như 3-4 ngàn 1 cái, cũng không coi là đắt hay rẻ, lúc đó còn mua thêm mấy quả chuối, định nghỉ trưa ngồi ăn luôn. Tay xách túi bánh mì, tay xách hoa quả, đi lại tung tăng y như một khách du lịch chính hiệu.

Vào đến chỗ có cá thì hỡi ôi, có một cái biển to đùng cấm du khách cho cá ăn, và tóm lại là cấm ném bất kỳ vật gì xuống nước, dù là thức ăn thừa hay đồ rơi vãi. Mình cầm bánh mì trong tay, vẻ mặt chắc rất khó coi – nên một bạn đeo băng bảo vệ mới thẽ thọt ra bảo. Đề nghị anh đừng cho cá ăn, vì đàn cá ăn no là nó chui vào hang hết, chả có cái gì để xem. Chúng tôi ở đây phải canh ghê lắm, chứ hở ra là người ta thi nhau ném đồ ăn xuống.

Ừ thì đành là không ném nữa, nhưng cảm thấy hết sức bực bội, như thể mình bị tụi hàng rong nó lừa. Sao không ai làm cái biển "Cấm cho cá ăn" to như thế này, treo ở chỗ để xe, có phải là du khách đỡ bực mình không. Mấy cái đứa bán bánh mì, chắc là làng xã biết mặt biết tên cả, sao cứ để nó lừa bán cho người ta mãi thế. Dân quân Thanh hóa mà không dẹp nổi mấy cái lẻ tẻ này à – họ vốn giỏi nổi tiếng, từ thời bác Phùng Gia Lộc viết "Cái đêm hôm ấy …" kia mà.

Chưa bao giờ ăn bánh mì với chuối, hôm đó thấy hương vị không tệ chút nào! 

1 comment:

  1. Giá có thêm ít phô-ma đầu bò nữa thì đủ bản-sắc-Việt cho món bánh mì+chuối. :)

    ReplyDelete